Cái Ngộ của Sự Thấy
Khi huớng mắt vào một cái bàn, giỏi lắm là mắt tôi sẽ chụp đuợc mặt bàn và 3 cái chân. Trong óc, tôi sẽ dùng trí nhớ để ghép thêm một chân nữa và tạo ra cái vật gọi là bàn.
Khi đi băng qua một con đuờng tôi thấy một vật đang tiến tới phía mình . Nếu trí óc tôi cho rằng đó là một xe hơi chạy nhanh thì chân sẽ ngừng lại . Còn nếu tuởng xe chạy chậm thì chắc vẫn tiếp tục qua đuờng . Rủi mà cái giả dụ của tôi không đúng thì .. hết chuyện !
Cuộc sống của tôi dựa trên toàn những giả dụ như vậy , từ mọi cái thật tầm thuờng cho tới những điều rất ngặt nghèo . Nhưng phải nói , ly kỳ nhất là cái giả dụ rằng " có một nhân vật là tôi đang giả dụ " .
Đúng lý ra thì chỉ có sự thấy, chứ chẳng có cái "tôi" để mà thấy. Cái gọi là "tôi" đó chỉ là một cách nói , một cách diễn tả , một cái hiện tuợng nhất thời bầy ra bởi một khối "tri giác" nào đó .
Từ khởi điểm, cái "tri giác" hay "chân tánh" thực sự này không thể nào tự thấy nó đuợc. Muốn thấy , thì dù cho chỉ thấp thoáng thôi, nó đã phải tự chia làm hai: - một nửa nhìn để tuởng là mình đang thấy nửa kia . Cái mà được thấy tức không phải là hoàn toàn thật rồi , bởi nó chỉ có một nửa .
Khi mà cái "tri giác" này phân chia thêm ngàn mức nữa để mà hiện ra một nhân vật như "tôi" thì sự việc lại càng quá sức rối bời : Chính cái cảm nghĩ rằng - "tôi làm cái này" , "tôi làm cái kia", "tôi" là như thế này , "tôi" là như thế khác, đã tạo ra mọi sự ràng buộc , tù túng .
Bám vào "tôi" không khác chi ôm tội . Các gông cùm của chữ "tôi" quá ư là nặng!
Sự thật thì "tôi" chỉ là một khái niệm của cái "tri giác" đó . Mọi khái niệm thì đều là trừu tuợng . Chỉ có "cái mà gây ra những khái niệm" mới có thể là thật .
Nhưng mà về "cái này" thì hoàn toàn không thể có một khái niệm, hay một diễn tả nào đuợc !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét