Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2007

Màn kéo lên rồi

Đã có lần tôi thấy một tấn kịch múa rối cho trẻ em nhỏ xem trong một hãng xiệc . Đằng sau cái sân khấu nhỏ xíu có núp một nguời chủ giàn. Nguời này thật khéo léo. Hai tay thì độn bên trong cac hình nộm trong vở tuồng mà điều động chúng. Hai chân thì đạp các nút bấm, các bàn đạp điều khiển những vật dụng phong cảnh trên sân khấu.Miệng anh ta thì huyên thuyên giả tiếng nói của hết vai trò này cho tới nhân vật khác. Chỉ có một mình cái sự linh động của anh ta mà tạo ra sức sống của nhiều nhân vật khác nhau trên sân khấu.

Trong suốt vở kịch đó chỉ có sự xuất hiện và sinh hoạt của các nhân vật trình diễn. Có mấy ai biết đuợc chút tình tiết gì về cái động lực thực sự đằng sau màn kịch đâu.

Cuộc sống trên thế gian này của ta chắc cũng y như vậy thôi . Một cái tri giác bao la nào đó đang luồn vào trong cái vỏ thân xác của mỗi chúng ta để mà tung ra cái tấn kịch vĩ đại của nó . Để cho màn kịch này diễn tiến một cách éo le gây cấn, linh động "như thiệt" , mọi nhân vật trong kịch đều phải quên hết cái nguồn gốc chung của mình, và phải đeo cái ảo giác rằng mình có một sự sống riêng biệt .




Màn kéo lên rồi, em hát đi

Sao cho mùi mẫn mới ly kỳ

Nếu quên tình tiết thì ta nhắc

Muôn kiếp muôn màn, đâu khó chi





Photo Sharing

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2007

Đổi đèn thay bóng

Cái thực trạng của cuôc sống bao quanh mỗi chúng ta thật ra đã được dệt lên bởi chính các niềm tin tưởng và nỗi mong muốn trong lòng từng người. Các quan niệm và thái độ của chúng ta về cuộc sống đóng một vai trò cốt yếu trong tương lai , hiện tại và ngay cả quá khứ trong kiếp đời của ta nữa.

Trong từng giây phút của hiện tại mỗi chúng ta có thể nhìn bất cứ một sự việc nào xảy ra qua nhiều cặp mắt khác nhau. Thí dụ buổi sáng tỉnh dậy bên ngoài trời mưa tầm tã. Ta có thể hoặc là lấy làm rầu rĩ vì không ra đường đi chơi được, hay là có thể cảm thấy khoái chí vì chẳng phải mệt sức ra sân cắt cỏ. Nếu ta chọn thái độ buồn bã thì cả ngày hôm đó chắc là sẽ bứt rứt khó chịu và nhiều chuyện hư hỏng phiền toái sẽ thừa dịp kéo tới. Còn nếu như giữ được tinh thần khoan khoái thì sự sinh hoạt ngày hôm đó của ta có nhiều hy vọng rẽ đi một con đường khác với những kết quả khác.


Chúng ta vẫn thuờng nghĩ rằng cái gì đã xảy ra trong quá khứ là xong rồi, không còn làm gì sửa đổi được nữa. Nhưng xét cho kỹ thì sự thật là sao ? Ta chỉ nhận biết được các sự việc trong quá khứ nhờ vào trí nhớ, đi qua cặp mắt trí óc của mình. Trong trường hợp này ta lại cũng có thể tái tạo các hình ảnh của ký ức đó dưới nhiều thái độ khác nhau. Hoặc là ta nhìn lại với một tâm trạng xây dựng tươi tỉnh để mà nhận thức các bài học cần thiết, để mà xem các chi tiết trong quá trình đó có thể cho ta những suy luận quý giá nào hầu giúp ta đối phó với các thử thách đương thời. Đằng khác ta cũng có thể chỉ muốn gợi lại vài ký ức cũ để tiếp tục thỏa mãn những cảm xúc xa xưa (vui, buồn, hờn, giận) mà cái thói quen trong cá tính của ta đòi hỏi, giống như người ghiền tới cơn phải tìm lại ly rượu đắng mà uống tiếp. Cứ như vậy mà thái độ và ước muốn của chúng ta cũng sẽ quyết định cái phẩm chất của bức hình quá khứ hiện lên trong tâm trí ta, và điều này lại sẽ định đoạt các hành động của ta trong hiện tại , và rồi dẫn tới mọi kết quả trong tương lai.

Thật sự thì Thời Gian không có trôi đi đâu hết . Nó không có. Cái mà trôi nổi bập bềnh khắp mọi bến bờ đó chính là tri thức của chúng ta. Tâm tư ta mà bật lên rọi đèn về phía nào thì màn kịch cuộc đời của ta sẽ diễn ra y theo tuồng đó. Hằng triệu hằng tỷ bối cảnh khác nhau đang sắp sẵn hết đâu đó, và cứ tùy theo cách ta rọi chiếu đèn mà từng thực trạng khác biệt sẽ hiện ra cho ta cảm nhận.


Photo Sharing


Bởi lẽ quá bị thôi miên với vai trò vật chất của mình mà chúng ta quên mất cách điều khiển ngọn đèn, quên rằng đèn của mình có nhiều màu khác nhau, quên rằng mình có thể rọi nó đi muôn ngàn phía , quên rằng mình đang trình diễn trên nhiều rạp hát cùng một lúc, và quên rằng mỗi sân khấu trên đó mình đang múa may cũng còn nằm trong lòng của một hí trường khác lớn lao hơn nữa…

Cái tri thức bình thuờng của ta chỉ có thể cảm nhận và xử dụng trực tiếp đuợc một số dữ kiện giới hạn mà thôi. Cái khái niệm về quá khứ, hiện tại và tuơng lai chỉ là một ảo tuởng tạo nên bởi cái khả năng hạn hẹp này. Đứng trên một quan điểm bao quát hơn thì mọi sự kiện đều có sẵn trong vũ trụ cùng một lúc. Một sinh thể họat động trong thực trạng vật chất 3-chiều như chúng ta thì chỉ có thể " chụp nắm" thâu nhận các sự kiện này trong từng giây phút một, và từ đó mà gây ra cái ấn tuợng về thời gian .

Nếu ta phân tich mỗi hiện tuợng một cách thật tỉ mỉ , theo dõi rõ ràng từng chi tiết thật nhỏ nhoi thì sẽ nhận ra rằng mọi hiện tuợng mà ta quan sát đuợc đều đã xảy ra trong cái " quá khứ" như ta từng định nghĩa. Bởi tia ánh sáng từ cái sự vật mà ta nhìn thấy đó, hay cái cảm giác mà ta sờ thấy đó, đã phải bay qua một khỏang cách, dù cho nhỏ bé cách mấy, để mà chạy tới trong não bộ ta sau 1 tích tắc nào đó của đồng hồ. Cái mà ta nhận biết đó quả tình đã nằm trong " quá khứ" rồi, nó đã đổi thay rồi mà ta chưa kịp hay.

Trong cái cuộc sống bình thuờng hằng ngày chúng ta có thói quen gạt bỏ lọai ra rất nhiều những chi tiết nhỏ nhoi tỉ mỉ như vầy, để mà dệt ra một thực trạng lờ mờ hơn, cho thích hợp với cái đòi hỏi trong nhịp sống của bản ngã. Chúng ta tạo dựng nên một bối cảnh sinh họat tùy thuộc vào ý muốn và quan niệm của cá nhân và của xã hội trong cái giai đọan nhất thời đó. Nếu khả năng tâm trí của ta bén nhạy và hào khóang thì thực trạng của ta cũng sống động và phong phú. Đằng khác nếu đầu óc ta hẹp hòi, kiến thức ít ỏi thì cái cảnh sống mà ta kết dựng lên cũng chỉ có thể hiện ra nghèo nàn khô cạn.

Trong cái thực trạng của chúng ta , một cái biến cố nào đó trong " quá khứ " thật sự sẽ thay đổi hòai hòai trong trí óc của mình. Mỗi khi ta nhìn lại cái biến cố đó thì tùy theo cái thái độ và quan niệm chúng ta có tại từng thời điểm mà cái biến cố đó sẽ tái hiện duới một hình thức khác.


...
Thời gian (TG) không có một sự hiện hữu tuyệt đối độc lập riêng mình nó như đầu óc ta thuờng nghĩ. TG chỉ có hiện diện trong phạm vi thế giới vật chất 3-chiều của chúng ta . Kể từ khi Einstein phổ biến giả thuyết Tuơng Đối cách đây gần một thế kỷ rồi thì các tóan học gia và vật lý gia đã từng biết và chấp nhận rằng TG có tính chất co giãn: Khi mà một quan sát viên (QSV) di chuyển với tốc độ nhanh gần bằng ánh sáng thì TG có thể đo đuợc bởi QSV đó sẽ giãn ra so với TG đo bởi một QSV đứng bất động.

TG là một trong những hiện tuợng phức tạp nhất bởi nó liên hệ quá mật thiết với sự hiện hữu của chúng ta. Cũng giống như một cái bong bóng nếu không có hơi thổi phồng lên thì chẳng khi nào nó có một hình thể rõ ràng, chúng ta là các nốt nhạc rời rạc đuợc ghép biến thành 1 bài nhạc,1 sự sống linh động qua thời gian. Các bàn luận về TG rất khó mà tránh đuợc các mối gúc mắc,những sự phát biểu bằng ngôn ngữ sẽ có vẻ mâu thuẫn , bởi chg' ta đang dùng một con dao để mà mổ xẻ phân tích một con dao ! Tới một lúc nào đó tất sẽ kẹt không tiến đuợc. Có lẽ giải pháp duy nhất là phải tìm cho ra một dụng cụ tinh vi hơn.


Tất cả những lời bàn luận đặt ra đây đều nhằm vào mục đích trình bày cho ta thấy cái tính chất mập mờ nhân tạo và tuơng đối của nhiều khái niệm mà hầu hết chúng ta thuờng coi như là cái nền tảng tuyệt đối của kiếp nguời. Một khi mà ta nhận thức đuợc rằng các nguyên tắc mà ta coi là căn bản nhất đó cũng có thể thay đổi thì ta mới bắt đầu chịu tìm kiếm và ra công xây dựng một nền tảng khác rộng lớn hơn và bền bỉ hơn để có thể đuơng đầu với mọi thử thách một cách hữu hiệu .

Chìm sông không ngán

Tình thấm tim rồi ...


............. Chìm sông không ngán



Người ở một nơi, ta một nơi

Bên bờ kia đó , có xa xôi ?

Không thuyền, không cả đò sang bến

Ta giận giòng sông nước chẳng vơi

.
.

Ta giận giòng sông nước chẳng vơi

Người tuy gần đó, hóa xa xôi !

Hận lòng ta xuống giòng sông tát

Tát mãi ngàn năm, nước phải vơi !

~



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Rừng mơ ngơ ngác

...

Dùng máy TV ta có thể phóng chiếu ra đủ mọi chương trình, đủ mọi hiện tượng khác nhau bằng cách bấm nút đổi tần số thu thanh...
... Biết đâu chừng thế giới của chúng ta thực sự cũng giống như vậy . Chỉ cần điều chỉnh cái bộ máy giác quan và cái tri thức một chút là không chừng ta sẽ có thể nhảy ngay qua một "đài" khác, một khuôn thời gian & không gian khác.


Có lẽ chúng ta vẫn thường "đổi đài" hằng ngày, mà lại không hay biết . Mỗi tối khi đi ngủ, các giác quan của ta tạm đóng lại, hoặc là bớt hoạt động hẳn đi . Tri giác của ta lúc đó sẽ nhảy qua một đài khác . TG & KG trong những giấc mộng của ta gần như không còn nghĩa lý gì nữa . Ta có thể bay nhảy tùm lum, phóng từ nơi này qua nơi khac trong nháy mắt. Cac tình tiết và sự kiện xảy ra trong cõi mơ không còn theo thứ tự thời gian bình thường nữa . Trong cõi mơ này ta không còn sinh hoạt như một con người vật chất bởi hầu hết cac giac quan đã xếp lại rồi hay chỉ mở có một phần thôi . Nếu có lỡ chạy đụng đầu vô tường, thi` tuy vẫn hết hồn, nhưng không té lăn ra bất tỉnh như mọi khi .

Trong khi ngủ chúng ta sinh hoạt trong một cõi khác, nhưng ít khi nào nhớ rõ lại được hoặc thấu hiểu những gì đã xảy ra, chỉ trừ khi những hoạt động đó nó tương tự như các điều mà ta thường nhận thức trong lúc tỉnh.

Bộ máy 5-động cơ của ta biết đâu có thể bay được muôn phương ngàn hướng. Chỉ tiếc nỗi lái xe không rành cho nên cứ bị kẹt chạy quanh trong đường rãnh . Chạy chưa đã ghiền thì đã hết xăng, hết giờ ...



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Trong cơn mơ đêm qua, có một lúc tôi thấy mình đang lái xe tìm đường về 1 nơi tên là Đài Tân :

"Khung cảnh thành phố xa lạ không quen, chỉ nhắm hướng đoán đường mà đi về phía bên phải . Chiếc xe leo dốc chạy hết ga mà đi không muốn nổi . Lên được đỉnh dốc rồi thì tự dưng thấy mình đứng bên lề đường trước một cánh đồng bát ngát. Xe của mình đã biến đâu mất . Đường thì còn xa miết, trong lòng tự nghĩ bây giờ chỉ còn cách xin quá giang với một xe nào khác chạy ngang .Trong khi đang nhắm nhìn địa thế để đi thì phát hiện ra một con đường mòn thẳng tắp chạy xuyên ngang cánh đồng, và đi xa tít mù . Con đường này lát đá gạch vàng đậm, phẳng láng như mặt hồ. Chân vừa đặt xuống đất để đi, bụng còn đang thầm nghĩ tới bao giờ mới vượt hết đoạn đường này thì đã tới đầu kia rồi . Thay vì tìm ra một xa lộ xe hơi như đã hy vọng trong lòng thì lại thấy một con đường đất cát , tuy rộng lớn nhưng đầy các vũng nước và có vẻ lầy lội, không biết làm sao mà đi tiếp ..."

.

Tâm tư mình ra sao
thì thế giới mơ của mình sẽ thường hiện ra giống như vậy .

Các tình tiết và phong cảnh mà ta nhận thấy trong cõi mơ quả nhiên không khác chi những lúc tỉnh, mọi diễn tiến lại có phần linh động và phong phú hơn bởi nó không bi. gò bó bởi những cái quy luật của vật chất , của KG và TG . Lẽ tất nhiên vẫn còn kẹt vướng trong những giới hạn của tư tưởng, của trí nhớ và kiến thức. Xét theo khía cạnh này thì cõi sống trong lúc tỉnh của ta quả có khac chi cõi mơ đâu . Nó cũng là do cac tư tưởng, nhận thức và cảm giac của ta mà xuất hiên ra . Nó chỉ có thật bởi lẽ ta coi nó là thật. Đây có khác gì cái sự kiện là trong giấc mơ các cảm tưởng và nhận thức của ta thường rất rõ ràng. It có khi nào mà ta biết nghĩ rằng mình đang mơ trong lúc nằm mơ đâu .

Trong những giấc mơ ta đã tạm tắt đi một cái gì đó của mình, để khi tỉnh dậy thì mới sực nhớ là mình đã mơ . Bởi thế , biết đâu rằng trong suốt cuộc sống nơi thế gian này, chúng ta cũng còn đang tắt đi một phần nào đó của mình . Để rồi một ngày nào khi cái phần đó bật lên trở lại, mới hay rằng mọi bối cảnh trong cuộc sống này đều là do tư tưởng do tâm tư dựng lên,

... kể cả KG & TG,

.... kể cả cái nhân vật tên là “ta” nữa ...

.


Thứ Hai, 24 tháng 9, 2007

Bờ bến buông bay

January 06, 2006


Tung bay trong giải - sai- bờ

...>>>> cyber ...

Luớt theo chiều sóng không chờ thời gian

...>>>> thời gian...

Một trời thơ ý miên man

...>>>> miên man ...

Theo mây và gió tuôn tràn biển xanh

...>>>> biển xanh ...



Hồn cuời trong mắt long lanh

...>>>> long lanh ...

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Nỗi sầu tuổi trẻ





Tóc xanh em thiếu hoa cài

Mắt mơ để giọt vắn dài mà thuơng

Chuyện đời chỉ thoáng trong guơng

Coi chơi tuởng thiệt ra đuờng ngẩn ngơ


Bởi đâu mà mắt em mờ ..... ?




Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hồn bướm mơ hoa

27 November 2005

Hồn bướm mơ hoa





Buổi chiều trên đồi vắng


Môi ngọt ngào nụ hôn




Ta như đôi bướm trắng



Say hương để đắm hồn ...



Giòng sông không đáy



Giòng sông không đáy



Một ngày như mọi ngày

Lá rơi tàn không bay

Nước xa nguồn ngưng chảy

Lạnh lùng mưa bỏ mây




Sao xẹt từ phương xa

Xa tận cuối ngân hà

Một giòng sông không đáy

Trải ngang trời bao la




Tay vớt muôn bụi hồng

Đây hành trình mênh mông

Đã trôi ngàn vạn kiếp

Sao giờ đây đứng trông ...





Thời Gian, mi có gian không ?

January 05, 2006

Thời Gian và Không Gian, cả hai đều Ăn Gian!


Nếu mà vắng nguời mong
Và chẳng ai thèm ngó
Thời Gian vốn là không
Không Gian làm gì có ?


TG & KG tự nó không có. Hay nói theo cách khác , nó chỉ hiện ra đối với chúng ta, nó là một biểu tuợng, một tính chất của chúng ta, của ca'c sinh vật trong thế giới 3-chiều này . Đối với một sinh thể nào kha'c đó ngoài tầm tri gia'c của ta thì có thể TG & KG sẽ không hiện hữu và sinh thể đó hoàn toàn không bị ràng buộc bởi TG & KG.

Điều này khó nhận hiểu đuợc theo cái quan điểm mà ta thuờng dùng, bởi lẽ nó làm xáo trộn tất cả các giả thuyết và giả dụ căn bản mà ta đã dựng lên trong nếp sống hằng ngày . Chúng ta có thể vuợt qua cac giới hạn đó bằng cách xem xét vài thí dụ sau đâỵ

Hiện tuợng cầu vồng - sau một cơn mưa, đôi khi ta thấy cầu vồng xuất hiện . Đối với các tre em nhỏ thì cái cầu vồng đó có nhiều màu sắc quá đẹp và hấp dẫn tới độ làm em muốn chạy đuổi theo để mà leo lên chơi . Nếu có một khoa học gia nào đứng đó thì nguời sẽ cuời và giải thich cho các em rằng cái cầu vồng chỉ có trong mắt của nguời thấy, khi mà hội đủ những yếu tố như sau:

1. có nhiều hơi nuớc trong không khí ,
2. có ánh sáng mặt trời rọi từ sau lưng của nguời coi . Nói tóm lại, cái cầu vồng đó tự nó không có .

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Một thí dụ nữa, hơi phức tạp hơn: máy Truyền Hình (telivision). Nếu không có điện, hoặc máy không vặn đúng đài, hay là đài TV không phát chuơng trình thì sẽ chẳng có hiện tuợng gì xảy ra hết. Một khi có đủ các yếu tố kỹ thuật cần thiết thì hình ảnh và âm thanh sẽ nổi lên, sống động như thiệt. Đối với một nguời thời hiện đại thì họ sẽ nhận biết đây là một hiện tuợng ảo, trong khi một nguời sống trong rừng đi ra thấy thì có thể giựt mình té ngửa tuởng là thiệt. Với máy TV ta lại còn có thể phóng chiếu ra đủ mọi chuơng trình, mọi hiện tuợng khac nhau bằng cách bấm nút đổi tần số thu thanh. Biết đâu chừng thế giới của chúng ta thực sự cũng giống như vậy . Chỉ cần điều chỉnh cái bộ máy giác quan và cái tri thức một chút là không chừng ta sẽ có thể nhảy ngay qua một "đài" khác, một khuôn thời gian & không gian khác.

Thời nay ta thuờng nghe nói tới cái hiện tuợng đĩa bay của nguời ngoại tinh . Biết đâu chừng đây chẳng phải là các phi thuyền từ những giải ngân hà xa lắc xa lơ nào hết, mà lại là họ đang lởn vởn trong một cái thế giới khác đang lồng sẵn ngay bên ta, y hệt như các chuơng trình TV đang phát thanh tứ tung cùng một lúc trên không trung . Họ chỉ cần đổi "tần số" hay gì đó một chút là sẽ nhào qua thế giới của ta, rồi khi muốn sẽ lại bay biến mất như chơi, bởi vì khoa học của họ tinh tiến hơn ta nhiều . TG và KG của ta đối với họ cũng như là một trong nhiều chuơng trình TV nhân tạo mà thôi .
.

XANH MƯỚT

XANH MƯỚT


////////////////////////////////
////////////////////////////////
//// đôi chữ ///////////////////
////////////////////// một lòng //////////
///// nguời không ////////////////////
////////////////////// ta có ////////////
////////////////////////////////
////////////////////////////////



////////////////////////////////
////////////////////////////////
///// ba chìm //////////////////////////
//////////////////// bẩy nổi////
///// nguời có /////////////////////////
////////////////////// ta không /////
////////////////////////////////
////////////////////////////////




////////////////////////////////
////////////////////////////////
//// bốn phuơng///////////////////

//////////////////////////// tám huớng /////////

////// trăm nhớ //////////////
////////////////////// ngàn thuơng //////
////////////////////////////////
////////////////////////////////


////////////////////////////////
////////////////////////////////
////// chín từng ///////////////////
////////////////////// không sắc //////////
////// năm tháng //////////////////////
//////////////////// lục tuần //////////
////////////////////////////////
////////////////////////////////


////////////////////////////////
////////////////////////////////

////// vu vơ ///////////////////
////////////////////// như lá ///
////// thanh thoát //////////////////////
////////////////////// như hoa ////
////////////////////////////////
////////////////////////////////

////////////////////////////////
////////////////////////////////
////// hạt thơ ///////////////////
///////////////////// trên cỏ ////////////
////// làn gió //////////////////////
////////////////////// bay xa ..../////////////
////////////////////////////////
////////////////////////////////

~

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2007

Bỏ giả trả thật



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


~


Tôi có nhiều mặt nạ

Với bao nhiêu tấn tuồng

Lắm lúc đâm loạn xạ

Lộn trò , làm tai ương



Khi thì mặt nạ học sinh

Lúc ôm gương mặt gia đình

Rồi còn đeo bộ mặt xã hội

Có bao giơ` tôi bỏ hết các mặt nạ ra không?



Dưới một cái mặt này

Có ngay mặt nạ khác

Nằm dưới lớp da dày

Là một xấp da nháp

Vậy đâu là mặt thật của tôi ?

...


Câu hỏi trật lất rồi

"Bộ mặt" làm sao mà thật được !

...

Chỉ có những mặt nạ

chứ không có "tôi" !

.

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2007

Trở lại bên này


Một biển bao la, một biển nguời

Một trời trong sáng, cỏ hoa tuơi

Khi ta nhắm mắt còn hay mất

Trở lại bên này bao cuộc chơi


Trở lại bên này thôi cứ chơi ?

Khi thì xuống chó, lúc lên voi

Dù vua hay chúa, hay hành khất

Nghệ sĩ không tuồng, thua đứt đuôi


Nghệ sĩ không tuồng, không chỗ chơi

Tuồng không gây cấn, chẳng ai coi

Làm thân cóc nhái, ta ngồi nghiến ...

Nghiến trẹo quai hàm, mưa sẽ rơi ?


Trẹo hết hai hàm, mưa chẳng rơi

Cạn bầu mong muốn, vẫn chưa nguôi

Soi thân thoáng thấy hồn xơ xác

Ai bảo tên ta - "Cậu của Trời" ?


Qua tới Bên Kia, lạy hỏi Trời

Tiên - Ngài không tạo, tạo chi tôi ?

Nghe ai cuời khẽ: "Con là chúa "

" Đắm kịch mê tuồng, quên mất ngôi "


Giọt Lạnh Đầu Nguồn



Drops of Life - painting by Nicholas Roerich




Khởi nguyên không sắc không mầu

Từ đâu ta hứng một bầu tâm tư ?

Lội giòng trở nguợc thiên thu

Ngổn ngang âm giới, mịt mù duơng gian

Hỏi thăm gió núi mây ngàn ...

......

Người say hay gió ?


Gió say nên gió không về

Trăng say quên cả hẹn thề ngày xưa

Mưa say đổ hết duyên thừa

Nắng say cháy đất mà chưa hả lòng

...

Nhắn người, còn có say không?



Nhạc ngắn thơ dài

.

Diệu khúc ai bầy cho thế gian
Nửa reo trời sáng, nhạc tuôn tràn
Nửa kia gác trống, buồn đêm vắng
Vũ điệu xoay tròn, vui chứa chan


Nhựa sống dâng đầy trong mắt em
Hồn thơ rung tiếng, hát say mềm
Trùng dương hợp tấu ngàn muôn sóng
Sông núi vang rền đưa đẩy thêm


Cũng bởi lòng ta luôn mải mê
Đợi mây mong gió, mãi không về
Tìm trăng đáy nước mà quên mất
Kịch có muôn màn, muôn cách che


Kiếp này câu nối kiếp mai sau
Luân lưu đeo mãi nỗi u sầu
Tâm tư thầm trách: đời sao ngắn
Bao giấc mơ dài... đem để đâu ?


.

Nguời ..ngủ-mở-mắt



Trong khi mơ tuởng như mình tỉnh

Tỉnh ra rồi mới biết đang mơ !

Vậy thì ...

Đang tỉnh hay mơ ? mảnh hồn ngơ ngẩn

Lạc lối trần gian làm nguời thơ thẩn.

Đuờng đi về đâu ... ?

Im bóng thời gian



Thái Dương - có thật quay vòng ?
Xung quanh trái đất như lòng ta tin ?
Hay ta là kẻ đành quên
Ngày đêm năm tháng lo nhìn .. trời trăng ?

Thời Gian - có thật như rằng
Vút qua thấm thoát như lằn tên bay ?
Hay là bụi đất trong đây ?
Cát rơi từng hạt phủ đầy tâm tư ..

Hồn ta - có tự thiên thu ?
Khi nao biệt tích mịt mù tăm hơi ?
Ngàn năm bèo bọt nổi trôi
Biển mơ triệu đốm sục sôi "phi-lắc-tần" ..

Ngỡ ngàng - rồi lại phân vân
Thiên cơ huyền diệu có cần tin không ?
... Chờ ngày mai sẽ minh thông ...?

BatNgat - 2002



IN THE STILLNESS OF TIME

The sun
- does it ever rise ? and does it really set ?
Or are we the ones that go round and round
and for our convenience we choose to forget.

Time
- does it really fly ? does it ever pass ?
Against the flowing sand of our mind
it stands like an hour-glass.

Our soul
- will it ever die ? since when was it born ?
A bubbling fragment of some fractal reality ?
lifetime after lifetime dream-borne .


Our questions,
- can test the faith in things sublime.
Shall we wait for the answers to come ...
some day , in the fullness of time ?

.


Lời bàn của dịch giả:

Bài thơ này có ý nêu lên nỗi băn khoăn về Thời gian: Nó có thật trôi qua như chúng ta hằng nghĩ không ? hay cũng chỉ là 1 ảo tưởng do trí óc của ta tạo nên, giống như chừng 10 thế kỷ về trước đây ai cũng tin 100% rằng mặt trời va các tinh tú đều quay quanh trái đất !

Biết đâu rằng mọi biến cố, mọi thực trạng trong đời ta đều đã được dàn bầy ra sẵn ở đâu đó như trên 1 trận đồ mênh mông vậy. Phải chăng không có thời gian trôi, mà chỉ có tri thức của ta di động, giống như 1 cái cửa sổ nhỏ mở có đèn rọi sáng trên 1 cái bản đồ vô tận , vô biên. Nếu ta đi chiều này thì sẽ thấy 1 thế giới này, còn đi 1 huớng khác thì sẽ lại đúc kết 1 cái thế giới khác... Trăm, ngàn, vạn, triệu, tỉ cái thế giới khác nhau đều nằm sẵn đâu đó cho ta rọi thấy, chứ không phải chỉ có một ....


~


MƯA

một

giọt

mưa

trời


nhẹ

rơi

trên

tóc


nàng

tiên

nào

khóc


bởi

đọc

tình

thư

.
.
.


Đuợc Thật .. Mất Ruồi


..

Sự Thật như con ruồi :

Nắm đuợc là nó chết rồi .

Nhìn lên nói: " thấy trời " ,

Nhưng, đâu là thiên khơi ?


Hình voi dù vẽ khéo

Vẫn không là con voi .

.

NỬA VỪNG .. TRĂNG KHUYẾT


Chàng:

Ông Trời sinh ra tôi

Chỉ đưa có một nửa .

Còn nửa kia của tôi

Ổng đem dấu đâu mất.

Tôi buồn, tôi khóc, tôi than, tôi năn nỉ ...

Ổng vẫn không chịu trả.

Than ôi !

Trần thế bao la này

Biết tìm nguời nơi đâu ??


Nàng:


Bóng hình anh coi trộm trong cuốn phim

Tuồng đã tan , sao lại cứ lang thang đi tìm?

Hết làng trên, tới xóm duới .

Rốt cuộc lại nhận quàng, thêm khổ cho thân em !

Em là nguời , đâu phải là Tiên .

Anh thuơng em, hay yêu cái anh ghiền ?

Mê mải quên cả bầu trời tiềm thức

Nửa vừng kia ... , nằm khuất trong tim.

TỐI NỞ SÁNG TÀN

January 2006 at 5:42 PM

TỐI NỞ SÁNG TÀN





Buổi sáng trong vuờn



Xác hoa tàn trắng




Sương mai lạnh vắng



Xe xắt lòng thương .



Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2007

Long Lanh

Bên tai từ lúc ra đời

Bao câu ru ngủ, bao lời dạy răn

Nợ nần áo mặc cơm ăn

Cộng thêm gánh chữ, nặng quằn đôi vai

Nghiệp này biết trả cho ai

Dương gian chồng chất, tuyền đài cưu mang

Xin trời ... đổi sách thay trang

Vẽ sông vẽ núi, vẽ hàng cây xanh

...

Mà đừng vẽ mắt long lanh !

..

.....

Mắt long lanh sao em không dụi ?

Gió thu lùa lá bụi đầy mi !

...

Tình mong manh sao anh chẳng bỏ

Để cơn sầu tuôn đổ tràn vai ...

~


Khều bóng ra xem

..

Ngày xưa lúc còn nhỏ, hồn còn tuơi

Tôi thuờng khoái đi xem chiếu bóng

Trả tiền vô trong rạp ngồi

Máy lạnh êm ru , nguời không biết nóng .

Lớn lên , khi ra khỏi rạp rồi

Nhìn cuộc đời ..

Tự hỏi :

" Tại sao mình phải mất tiền đi xem bóng ?

Trong khi nó đang vây chặt mình khắp mọi nơi . "

...

Từ đó trở đi ...

Mỗi lần có ai hỏi

Anh sống để làm gì ?

Tôi nói:

" ... để mà xem bóng ! "

.

Cái Ngộ của Sự Thấy

Cái Ngộ của Sự Thấy




Bình thuờng tôi cứ hay giả dụ rằng mình thấy , nhưng xét kỹ thì phải nói đúng là không thấy .

Khi huớng mắt vào một cái bàn, giỏi lắm là mắt tôi sẽ chụp đuợc mặt bàn và 3 cái chân. Trong óc, tôi sẽ dùng trí nhớ để ghép thêm một chân nữa và tạo ra cái vật gọi là bàn.

Khi đi băng qua một con đuờng tôi thấy một vật đang tiến tới phía mình . Nếu trí óc tôi cho rằng đó là một xe hơi chạy nhanh thì chân sẽ ngừng lại . Còn nếu tuởng xe chạy chậm thì chắc vẫn tiếp tục qua đuờng . Rủi mà cái giả dụ của tôi không đúng thì .. hết chuyện !

Cuộc sống của tôi dựa trên toàn những giả dụ như vậy , từ mọi cái thật tầm thuờng cho tới những điều rất ngặt nghèo . Nhưng phải nói , ly kỳ nhất là cái giả dụ rằng " có một nhân vật là tôi đang giả dụ " .

Đúng lý ra thì chỉ có sự thấy, chứ chẳng có cái "tôi" để mà thấy. Cái gọi là "tôi" đó chỉ là một cách nói , một cách diễn tả , một cái hiện tuợng nhất thời bầy ra bởi một khối "tri giác" nào đó .

Từ khởi điểm, cái "tri giác" hay "chân tánh" thực sự này không thể nào tự thấy nó đuợc. Muốn thấy , thì dù cho chỉ thấp thoáng thôi, nó đã phải tự chia làm hai: - một nửa nhìn để tuởng là mình đang thấy nửa kia . Cái mà được thấy tức không phải là hoàn toàn thật rồi , bởi nó chỉ có một nửa .

Khi mà cái "tri giác" này phân chia thêm ngàn mức nữa để mà hiện ra một nhân vật như "tôi" thì sự việc lại càng quá sức rối bời : Chính cái cảm nghĩ rằng - "tôi làm cái này" , "tôi làm cái kia", "tôi" là như thế này , "tôi" là như thế khác, đã tạo ra mọi sự ràng buộc , tù túng .

Bám vào "tôi" không khác chi ôm tội . Các gông cùm của chữ "tôi" quá ư là nặng!

Sự thật thì "tôi" chỉ là một khái niệm của cái "tri giác" đó . Mọi khái niệm thì đều là trừu tuợng . Chỉ có "cái mà gây ra những khái niệm" mới có thể là thật .

Nhưng mà về "cái này" thì hoàn toàn không thể có một khái niệm, hay một diễn tả nào đuợc !





No end to beginning


And when death came, we thought we could leave all behind

Only to wake up once more and collected the same old mind

In the same time trap where the sun still rises and sets

Another of the days begins , and again , I'm the one who forgets ...

That we were created only once,

to dream lifetime after lifetime !



Tưởng khi nhắm mắt qua đời

Là ta bỏ lại một trời thực hư

Ai ngờ bao nỗi tâm tư

Còn đeo quanh cổ ngất ngư đêm ngày

Ngàn đời vạn kiếp mơ say

Bỏ quên linh cốt vơi đầy nơi nao ?

Vòm trời muôn bóng trăng sao...




Tình bay xa miết




  • Anh viết lời thơ này tặng em

    Nguời yêu ở phuơng trời xa tít .

    Nguời anh chưa hề quen

    Và có lẽ cũng chẳng bao giờ biết .



    Anh có lời thơ này tặng em

    Tuổi đời trôi qua hằn bao dấu vết

    Những tủi hờn cho buồn dâng mênh mang

    Lòng tin yêu ngày xưa ai có biết !



    Anh ghép bài thơ này cho em

    Dù tơ duyên trời xanh chẳng kết

    Một mai sau dẫu tàn phai huơng

    Vẫn còn đây tình thuơng thắm thiết !


Như diều trong gió



Trên đỉnh đồi cao có nguời nằm ngủ

Trên đỉnh đồi cao gió ngàn êm ru

Biển ngoài xa kia vang ầm sóng vỗ

Chân trời thênh thang, xa mờ hoang vu


Ngủ đi giấc ngủ bình thuờng

Chẳng mơ, chẳng mộng, chẳng thuơng, chẳng buồn

Như diều trong gió ai buông

Uốn qua, éo lại, như tuồng hát hay

Theo chiều gió cuốn mà bay

Mặc ai níu kéo, giựt dây , chơi trò

Làm diều thẳng cánh vo vo.




Buồn ngơ ngẩn



Biển xanh ôm dáng ngậm ngùi

Buồn theo ngọn sóng chôn vùi ngày thơ

Xuân tàn thôi cũng tan mơ

Tình yêu mòn mỏi không chờ ra đi

Trách lòng vuơng vấn nhau chi

Yêu thuơng rồi cũng đến khi nhạt nhòa

Chim buồn vẫy cánh bay xa

Để cho ta vẫn mình ta lạnh lùng

Trời cao cao vắng mênh mông

Trần gian ai mãi ôm lòng ngẩn ngơ .

~


Thứ Bảy, 1 tháng 9, 2007

Tuơng Lai mai tới

Tuơng Lai mai tới


..

Hành động mà không cầu vọng ,

không nhận dạng với bất cứ gì ở thê' giới bên ngoài ?

không đợi chờ ngày mai ?

bởi lẽ cái con tầu tên "Tuơng Lai"

mãi mãi chẳng bao giờ tới .

Nếm đau khổ rồi mới tỉnh ngộ

Biết lạc lõng thì mới tìm ra chỗ

Có ngụp lặn đời đời trong thế giới hữu hình

mới thấm thía rằng ta chỉ là

... "Những gợn sóng trên mặt hồ Sinh Linh" !

.