Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2007

Buồn ngơ ngẩn



Biển xanh ôm dáng ngậm ngùi

Buồn theo ngọn sóng chôn vùi ngày thơ

Xuân tàn thôi cũng tan mơ

Tình yêu mòn mỏi không chờ ra đi

Trách lòng vuơng vấn nhau chi

Yêu thuơng rồi cũng đến khi nhạt nhòa

Chim buồn vẫy cánh bay xa

Để cho ta vẫn mình ta lạnh lùng

Trời cao cao vắng mênh mông

Trần gian ai mãi ôm lòng ngẩn ngơ .

~


Không có nhận xét nào: